Bú Cu

Đã một năm rưỡi kể từ bài viết lần trước, gia đình tôi trải qua nhiều thay đổi. Hôm nay, nhân một ng movenpick phú quốc

【movenpick phú quốc】Hạnh phúc bên người chồng tuyệt vời nhờ Hẹn hò VnExpress

Đã một năm rưỡi kể từ bài viết lần trước,ạnhphúcbênngườichồngtuyệtvờinhờHẹnhòmovenpick phú quốc gia đình tôi trải qua nhiều thay đổi. Hôm nay, nhân một ngày mùa thu nắng đẹp, tôi muốn dành chút thời gian để chia sẻ cùng quý độc giả những câu chuyện giản dị xoay quanh cuộc sống gia đình mình. Mong gửi đến quý độc giả những tia nắng ấm áp, tươi vui của mùa thu Hà Nội.

Hơn một năm qua là hành trình nhiều cảm xúc khi chúng tôi quyết định có con bằng phương pháp nhân tạo do tuổi của hai vợ chồng không còn trẻ nữa. Sau hai lần làm IUI (bơm tinh trùng vào tử cung) không thành công, chúng tôi chuyển sang làm IVF (thụ tinh trong ống nghiệm) và cuối cùng trái ngọt đã đậu. Chúng tôi chào đón thành viên mới vào tháng bảy vừa rồi, một bé trai trộm vía cứng cáp, khỏe mạnh, gương mặt khôi ngô, sáng sủa và giống ba như đúc từ đầu đến chân.

Đáng nói trong câu chuyện này, ban đầu tôi là người chần chừ chưa hoặc thậm chí không muốn có con vì nhiều lý do tôi không tiện kể hết trong bài viết này. Chồng tôi vô cùng hiểu chuyện. Anh thấu hiểu hết những băn khoăn của tôi và vẫn quả quyết rằng hai người cần có con "Hãy tin anh đi, điều đó chắc chắn sẽ tốt cho em sau này". Dù trong lòng còn phân vân nhưng cuối cùng tôi lựa chọn tin tưởng vào quyết định của chồng. Thực lòng là đến tận ngày chuyển phôi, tôi vẫn lo lắng nhiều lắm.

Nhưng cuộc đời đúng là có những điều thật kỳ diệu, ngay khi thử beta có tín hiệu đậu thai, trong lòng tôi đã có những cảm xúc hạnh phúc lâng lâng khó gọi tên. Rồi hạnh phúc và tình yêu khi con cứ lớn dần theo năm tháng, khiến tất cả những lo lắng kia tan biến đi hết, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc và mong chờ được gặp con yêu. Và đến ngày con ra đời, niềm hạnh phúc đó vỡ òa. Ngay khoảnh khắc được nhìn thấy khuôn mặt con, trong tôi đã suy nghĩ rằng mình có thể làm tất cả vì chàng trai bé nhỏ này.

Đến giờ, con đã tròn ba tháng, tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng việc sinh con là quyết định đúng đắn và tuyệt vời nhất của tôi. Tôi vẫn nhớ trong những bài viết trước của mình, có độc giả bình luận rằng cứ tận hưởng cuộc sống vợ chồng son đi, sau này có con nhỏ rồi mới nói tiếp được. Nhiều bạn bè xung quanh tôi cũng vậy, họ thường nhìn lại quãng thời gian sinh con và ở cữ khá căng thẳng: nào là mâu thuẫn với mẹ chồng, bực mình vì chồng lười không chịu chăm con, stress vì con quấy khóc không tăng cân, không chịu ăn... Tôi hoàn toàn đồng cảm với những khó khăn đó của mọi người và không có ý định so sánh mình với bất cứ hoàn cảnh của ai.

Về phía tôi, từ khi có bầu, trong suy nghĩ, tôi luôn tự tin và lạc quan là gia đình mình sẽ ổn, mình đã vượt qua nhiều khó khăn trước đây rồi, chắc chắn sắp tới sẽ vượt qua được, mình sống hiền lành chắc chắn mọi chuyện sẽ được may mắn suôn sẻ thôi. Với suy nghĩ tích cực như vậy, cuộc sống đã mỉm cười với tôi rất nhiều. Trong suốt thời gian mang thai, vì có tiền sử sảy thai nên tôi xin nghỉ đi làm để làm việc tại nhà. Suốt chín tháng, tôi gần như ở nhà hoàn toàn, mua bán gì cũng đặt ship đến tận nhà, không được đi xe máy, chỉ đi taxi. Với một người hướng nội như tôi, chín tháng ở nhà đúng là thiên đường, làm việc hiệu quả hơn, tâm trạng luôn vui vẻ, tích cực.

Cứ chiều chiều tôi đi bộ xuống cổng chung cư để chờ đón chồng về. Dù chỉ được đi với nhau một quãng đường rất ngắn (từ cổng chung cư, xuống hầm gửi xe rồi đi thang máy lên nhà) nhưng hai vợ chồng tôi cũng rất vui, nắm tay nhau trò chuyện ríu rít, cảm giác như mới hẹn hò vậy. Nhìn thấy xe chồng từ xa là tôi đã vui mừng như lâu lắm rồi mới được gặp nhau. Hai vợ chồng cùng ăn tối, nói những câu chuyện vui cười không dứt.

Khi tôi có bầu, chồng dự tính mua một căn nhà mới rộng rãi hơn và thuận tiện hơn. Ban đầu tôi chần chừ không muốn đổi nhà, vì ngôi nhà hiện tại đã rộng, đẹp, tiện nghi và có view rất đẹp, tôi ở thấy rất thoải mái rồi. Nhưng chồng lại một lần nữa thuyết phục "Hãy tin anh đi, rồi em sẽ thấy quyết định đó là đúng". Vậy là một lần nữa tôi tin vào anh, và cũng là một lần nữa quyết định đó của anh là đúng (mong quý độc giả đừng chê cười, trong cuộc sống bình thường, tôi rất tự lập và độc lập, nhưng điểm hạn chế của tôi là người ngại ra quyết định, sợ phải ra quyết định lớn nên tôi cảm thấy rất hợp với người quyết đoán, có bản tính lãnh đạo như anh. Có người quyết định hộ là tôi rất mừng).

Ngôi nhà mới mua được anh sửa lại đẹp long lanh, đẹp hơn cả ngôi nhà cũ, rất đúng gu thẩm mỹ của tôi. Tôi háo hức dọn về ở luôn chứ không đợi sinh con xong mới chuyển nữa. Ở một thời gian mới thấy không gian ở đây thật tuyệt vời, trong lành, chỉ vài bước đi bộ là tới con phố Phan Đình Phùng nổi tiếng, vài bước là đến hồ, đến chợ, đến các trường học từ mẫu giáo đến cấp ba, chỉ năm phút đi bộ là đến cơ quan của chồng. Cho đến nay, tôi vẫn thầm cảm ơn chồng vì anh đã có những quyết định lớn thật đúng đắn cho cả gia đình.

Viết tới đây, chắc sẽ có độc giả cảm thấy tôi khen chồng hơi nhiều và tò mò không biết tôi đã kết hôn với ai mà tốt vậy, liệu người tốt ấy có thật không hay là nói quá lên. Xin chia sẻ, chồng tôi chính là tác giả bài viết "Chàng sĩ quan tìm bạn đời dịu dàng". Trong bài viết ấy, anh kể đôi chút về những tính cách, phẩm chất của mình, nhưng thực sự vẫn còn là rất khiêm tốn so với con người thực tế. Trước khi có con, ở với nhau hai năm, tôi cũng cảm nhận chồng mình là người đàn ông rất tốt, thông minh giỏi giang, trách nhiệm, yêu vợ, chăm chỉ làm việc nhà. Nhưng phải đến khi có con, những phẩm chất của người lính bộ đội cụ Hồ mới được phát huy toàn diện, khiến tôi nhiều khi phải tự nhủ có lẽ kiếp trước mình từng giải cứu thế giới nên kiếp này mới được may mắn như vậy.

Bắt đầu từ lúc sinh con, dù anh đã lo cho tôi sinh ở bệnh viện tốt nhất, có y tá phục vụ hai mẹ con 24/7 mọi việc, người nhà lẽ ra không cần phải làm gì nhưng anh vẫn tự tay chăm lo cho tôi, pha sữa chăm con, tự tay thay bỉm tã cho con, ru con ngủ. Mọi người ở bệnh viện đều khen anh bế con, chăm con khéo quá. Khi tôi xuất viện, anh xin nghỉ việc một tuần để chăm hai mẹ con. Mọi việc bế con, cho con ăn, thay bỉm thức đêm trông con, lau vết thương cho vợ... anh đều làm thành thạo. Từ tuần thứ ba là chỉ có mình tôi trông con.

Ngay từ đầu tôi đã xác định tư tưởng tự trông con, không trông chờ hai bên nội ngoại vì ông bà đã già yếu. Tôi vẫn nói với chồng là hồi xưa khi học ở nước ngoài, các bạn em đều tự trông con mà không có ông bà, không có giúp việc, dịch vụ ship cũng không tiện ích như ở Việt Nam mà các bạn còn vượt qua được, mình ở đây quá tiện lợi, chắc chắn sẽ làm được thôi. Trộm vía em bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết hoàn cảnh gia đình neo người nên ít quấy khóc, ăn ngoan ngủ ngoan.

Tôi vẫn tranh thủ lúc con ngủ để làm việc nhà bình thường, vẫn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, vẫn cơm nước cho mình và cho chồng đầy đủ, vẫn có thời gian tranh thủ viết sách, nghiên cứu những gì yêu thích mà trước đây vì bận công việc không có thời gian tìm hiểu được. Buổi tối chồng sẽ về tắm cho con, bế cho ăn, ru ngủ và cho con ăn đêm. Cuối tuần chồng sẽ đi chợ, mua đủ thức ăn trong tuần và luôn lưu ý mua đồ bổ dưỡng cho tôi.

Dù chồng từng có hai con trước đây nhưng anh vẫn vô cùng hạnh phúc và háo hức khi có thêm em bé. Tôi thấy anh như trẻ ra. Anh nói rằng công việc chăm con không hề thấy vất vả gì, chỉ thấy vui, hạnh phúc. Anh cũng không hề bảo thủ làm theo kinh nghiệm chăm hai con như trước đây mà rất chịu khó tìm hiểu áp dụng những kiến thức nuôi dạy con kiểu mới theo khoa học, nhiều khi còn hướng dẫn, làm mẫu cho tôi. Tính anh hài hước, sôi nổi nên cứ về nhà là nhà rộn ràng, hai ba con quấn quýt lấy nhau, nói như trend bây giờ là "sơ hở là diễn tiểu phẩm", ba diễn hết chuyện vui này đến chuyện vui khác, thậm chí lúc hát ru con mà cũng toàn hát bài hát tự chế lời. Chồng hay pha trò quá mà hồi mới sinh tôi cười suốt, nhiều khi không cho chồng nói nữa, kẻo bục chỉ vết mổ.

Quá trình chăm con cũng bận rộn vất vả, nhưng vợ chồng tôi không cãi nhau, bực dọc mà luôn là một đội phối hợp ăn ý nhịp nhàng. Tôi mát xa cho con thì chồng tắm cho con, chồng ru con thì tôi chuẩn bị hâm sữa, hai bên cùng tận hưởng thành quả niềm vui "chiến thắng" khi đặt con xuống ngủ mà bé không giật mình, khi con ăn hết bình sữa, hay chỉ đơn giản là khi lây ra được cục rỉ mũi to cho con. Ban đêm con thức, có khi hai vợ chồng còn tranh nhau dậy cho con ăn để người kia được nghỉ ngơi thêm chút. Tôi cảm thấy thật may mắn vì cuộc sống trôi qua êm đềm, nhiều đêm dậy vắt sữa, thấy chồng và con trai đang ngủ say, lòng tôi hạnh phúc vô cùng, chỉ biết cảm ơn cuộc đời đã cho tôi một người chồng tốt hơn cả mong đợi.

Bài viết đã rất dài, nhiều độc giả sẽ cảm thấy tôi kể những chuyện quá vụn vặt, lan man, chẳng có gì đáng kể. Đúng vậy, chúng tôi không có gì đặc biệt để kể. Chúng tôi không có những chuyến du lịch sang chảnh, không bao giờ đến những nhà hàng xa hoa, không có những món quà đắt đỏ, không có hình ảnh long lanh nào đăng lên mạng xã hội. Nhưng đối với tôi, hạnh phúc thành hình từ việc ghi nhớ, trân trọng và biết ơn chính những điều nhỏ bé như vậy.

Ngày cuối tháng mười vừa qua là sinh nhật tôi. Sinh nhật năm nay tôi không cần món quà nào nữa vì gia đình, chồng con chính là món quà lớn nhất tôi được hưởng suốt đời rồi. Xin chia sẻ niềm vui của tôi cho mọi người và chúc các bạn độc giả VnExpress luôn tìm thấy hạnh phúc, bình yên từ những điều giản dị xung quanh mình.

Thu Phương

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Du khách vui lòng để lại nhận xét:

© 2024. sitemap